Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

KHÔNG TAN KỶ NIỆM


……………………….
K ỷ niệm cứ trôi theo cùng năm tháng
Tưởng chừng quên sao vẫn mãi bên lòng
Người đi rồi bến sông buồn lặng lẽ
Con đò chiều, bến cũ vẫn chờ mong

(Viết tiếp đoạn cuối bài thơ của Huỳnh Duy Lộc
và được chọn đăng trên ÁO TRẮNG số 43 )



Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

ÁO TRẮNG

……………………….
Bây giờ áo trắng xa bay
Nét son chắc cũng nhạt phai nụ cười
Một màu phấn trắng xa xơi
Một thời áo trắng- một đời chưa quên

(Viết tiếp đoạn cuối bài thơ của Thu Nguyệt  và được chọn đăng trên ÁO TRẮNG số 32 )


Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

SINH NH ẬT BƯỚM


……………………….
Bài thơ tặng cô bướm nhỏ
Cũng dành để tặng riêng em
Sinh nhật chờ ai không đến
Chiều nghiêng nắng đổ qua thềm

(Viết tiếp đoạn cuối bài thơ của Phạm Thị Ngọc Liên
và được chọn đăng trên ÁO TRẮNG số 9 )


Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

HOA PHÙ DUNG


        Mộng vàng như giấc mơ thôi
Mây trôi, nước chảy, sương rơi, hoa tàn

*************************
           
Quà tặng chưa xem rơi vỡ nát
Chắc là duyên số gặp không may?
Ao em trinh trắng che trần thế
Gỡ rối cho anh chút đọa đày!

Bận học nên đành thôi lỡ hẹn
Nay đền cho đó chiếc hôn môi
Vất vả một lần thôi cũng đủ
Hỏi rằng: Anh thấy có buồn không?

Ham vui đôi mắt xanh màu áo
Lưu luyến ngày qua chẳng muốn về
Phòng đợi ngỡ ngàng em xuất hiện
Vội vàng mời gọi chút đam mê

Buổi trưa chợ vắng em còn đến
Ao trắng nhọc nhằn chiếc nón che
Buổi chiều gặp lại trên đường phố
Ao đỏ đài trang trên chiếc xe




Em ngồi một cõi mênh mông quá
Cô bạn vô tình gọi đến tên
Nét đẹp thiên thần dầu thay đổi
Đá mòn, biển cạn chẳng hề quên

Muốn hỏi đôi điều còn thắc mắc
Em cười đoán đúng hết mười mươi
Một mình lặng lẽ ngồi ăn sáng
Gặp nhau rạng rỡ mắt môi cười

Ngồi uống cà phê với bạn bè
Hàng ngày anh vẫn đón em qua
Bỗng dưng em ghé vào mua nước
Mấy hũ yaourt để mang về

Quang-Lý học hoài không thấy thuộc
Nên buồn mang sách đến nhà anh
Bởi “thương mới đến” như em nói
Muốn giữ em mà ngại khó khăn!

Bỗng dưng em đến cho quà bánh
Liên tiếp hai lần cảm thấy vui
Chối từ em giận không thèm nói
Ư thôi, đón nhận để em cười

Chở bạn qua nhà sao không ghé?
Tiền có tội gì muốn xé đi?
Hai lần em đến cùng một vẻ
Giản dị mà vui, chớ nói gì…

Ý kiến của em là tất cả
Cầm tay thầm nghĩ quả là thương
Cả nhà đồng ý nhường em nói
Sóng mắt môi cười vẻ vấn vương


Mấy lần gặp gỡ qua màu nhớ
Vẫn thấy em cười dáng bâng khuâng
Đi biển trở về sao chẳng nói
Hay phiền, hay giận chuyện … người dưng?

Mắt vui rạng rỡ qua màu kính
Nụ cười êm dịu như khói sương
Gặp em một thoáng buồn hiu hắt
Như nước hai đầu ở sông Tương

Em ngồi lặng lẽ xanh màu áo
Để trắng ngày qua chút dỗi hờn
Hai đứa dìu nhau tìm chỗ vắng
Nào ngờ đêm xuống đói meo râu!

Buổi trưa thấy nhớ mong em đến
Không ngờ linh thật quả là linh
Xe dream dừng lại bên thềm vắng
Anh mắt môi cười ôi quá xinh

Bất ngờ nhìn thấy dáng em qua
Lối nhỏ nhà sau đóng cửa mà?
Cười tươi em vội vàng quay lại
Ao trắng bông hồng vẻ kiêu sa

Dáng vẻ vui đùa em cất giấu
Món quà hay kỉ vật gì đây?
Hẹn hò không biết nơi nào tiện
Lao-Động cuối cùng địa điểm hay

Gặp em một thoáng đường thanh vắng
Nụ hôn nồng ấm chiếc môi xinh
Tiền của đâu bằng tình em nặng
Up mặt vào tay khóc lặng thinh

Em đến nghĩa là em vẫn nhớ
Còn tặng cho anh một món tiền
Thừa lúc em cười anh hôn nhẹ
Trên má em hồng thêm nét duyên

Anh bảo tình yêu khác nghĩa thường
Gia đình hạnh phúc nợ còn vương
Em cười thông cảm và không trách
Và bảo tình yêu lắm nẻo đường!!!

Dáng đứng riêng em màu áo trắng
Vững vàng câu nói đến ngọt mềm
Gặp nhau giây phút tình sâu nặng
Ôm tựa vào anh ngây ngất thêm

Em mang theo sách đến nhà anh
Mở ra ngồi đọc nói loanh quanh
Thế rồi sau đó mình gặp lại
Giữa phố người đông… nhớ cũng đành!

Anh muốn đưa về em chẳng cho
Cười tươi em nói : Tự em lo
Honda, gắn máy chi cho mệt
Xe đạp cũng xong-dễ quá mà

Rực rỡ áo dài xanh ngọc nữ
Trang đài thêm mấy nhánh hoa thêu
Nhoẻn miệng cười duyên em khẽ nói
Ghé chút rồi về kẻo tối thêm

Bỗng dưng em lại thay mốt mới
Tóc ngắn đờ-mi dạo phố phường
Điện thoại em cho mình ghi lại
Hai đứa chung vui một quãng đường

Anh bảo: chúng mình đi uống nước
Em cười : nước mía dễ chịu hơn
Album anh giấu em vẫn lục
Xem chán rồi em giữ lấy luôn

Một đêm trăng sáng thần tiên quá
Da thịt trắng trong mắt môi cười
Sắc đẹp của em: Thần Vệ Nữ
Đưa anh vào cõi mộng chơi vơi

Đêm vắng một mình em lặng lẽ
Đồ hồng gợi nhớ một thời xuân
Anh đến bằng nụ hôn khe khẽ
Tay ấm trong tay chẳng muốn rời

Tóc mới sang ngôi- em rẽ lối
Giữa đám bạn bè em vẫn xinh
Lại giúp cho anh thêm lần nữa
Kết quả nhờ em thật hữu tình

Em đứng nhìn anh sao chẳng nói
Hai lần như thế cắn đôi môi
Vui xuân bạn đến nhưng em khẽ:
Có người chắc phải ở lại thôi!

Anh đến nhà em ngồi đợi mãi
Cuối cùng em cũng bước ra chào
Ý em không thể, anh không thể
Nhớ quá nên tìm đến với nhau

Em đứng nhìn anh âu yếm cười
Vẫn màu áo đỏ thích rong chơi
Bất ngờ gặp lại trên đường vắng
Duyên kiếp người đâu-chỉ tại trời?

Mưa nắng dãi dầu em cam chịu
Mộng vàng như thể nắng cô liêu
Cải không bán được còn lo lắng
Đừng nói vàng kia lúc xế chiều

Cô em ngồi đó anh không biết
Em đến mĩm cưởi giới thiệu cho
Không ngờ cô bé sao giống quá
Sang sông đâu lụy phải qua đò?

Nữa dáng em ngồi vẫn kiêu sa
Em cười nở rộ một rừng hoa
Cho anh nhìn chút nghiêng qua nắng
Sóng mắt đùa vui rực ánh tà

Lấy phấn đưa anh ghi vội vã
Mẫu thuốc đang cần khó nhớ tên
Phấn trắng không còn dùng phấn tím
Có điều hai đứa nhớ đừng quên

Đang viết bài thơ thì em đến
Bài thơ anh viết có tên em
Định giấu không để em nhìn thấy
Em cười giành lấy bảo cho xem

Mọi thứ trên đời còn không tiếc
Bài thơ nho nhỏ giấu được em
Nhưng mà có mặt nhiều người quá
Hơi ngại nhưng rồi cũng trao em

Phòng khách đùa vui chỉ hai ta
Ngờ đâu lại có kẻ thứ ba
Người ta ngõ ý mời sang đó
Em bảo : mình đi … chỉ có điên!
Giữa đám đông người tìm khó quá
Nào ngờ em đứng cạnh bên tôi
Giữa hai cô bạn cười không nói
Gặp gỡ là vui thế đủ rồi

Em khóc tưởng rằng thi hỏng hết
Hỏi ra mới biết đậu hạng cao
Anh vội mời em đi uống nước
“Bận học,có đi chiều hãy đi”

Gặp nhau giây phút em khẽ nói:
“Tình mình rồi cũng chẳng đến đâu?
Em sợ …” và riêng anh cũng hiểu
Hình như trời tháng bảy mưa ngâu!

Hai đứa dìu nhau đi một đỗi
Em đến từ trên một dốc cầu
Ao trắng buông dài đen suối tóc
Vòng tay êm ái nụ hôn đầu

Ao hồng rực rỡ hoa hàm tiếu
Em đến cho anh trái nhiệm mầu
Hai lần giáp mặt mà không dám…
Mỗi đứa chào nhau chỉ nữa câu!

Gặp em giữa lối mòn xưa cũ
Giữ chặt vòng tay nhốt một đời
Anh tiễn em một lần đã đủ
Em bảo : đừng quên-chỉ một lời

“Mẹ bắt em sang đò bên ấy
Hay là em nhảy xuống cho xong
Lúc đó tha hồ anh đưa tiễn
Khờ qúa, đành thôi ! … Em lấy chồng!”
                                       12-1999
ĐỖ VĂN QUÍ- http://dovanqui.blogspot.com
Trích tập thơ CƠN MƯA CHIỀU do Nhà xuất bản Văn Nghệ XB năm 2009