Chiều qua cơn gió thoảng
Con dốc buồn lên cao
Hàng cây xanh che bóng
Cho kẻ trước, người sau
Em đạp xe rất chậm
Vô tình và thảnh thơi
Nơ hồng trên suối tóc
Cũng mỉm cười trên tôi
Và chiều nào cũng vậy
Mình gặp nhau nơi đây
Tôi ở đầu con dốc
Em cuối nẻo chân mây
Chiều chưa qua chớ vội
Hình như em đợi tôi
Con dốc dài mấy đỗi
Theo em tận cuối trời
ĐỖ VĂN QUÍ- http://dovanqui.blogspot.com
Trích tập thơ CƠN MƯA CHIỀU do Nhà xuất bản Văn Nghệ XB năm 2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét