Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

MÔI TRƯỜNG VÀ EM

Anh làm thơ sao bỗng dưng trở lạ
Gọi tên em và gọi cả môi trường
Chỗ em ngồi trông thật quá thảm thương
Giấy kẹo, bánh, vỏ trái cây tứ phía
Ngõ trước, đường sau rải đầy xác mía
Vỏ bí, vỏ bầu, nước đổ lung tung
Người đi qua phải tránh né phát khùng
Vô ý dẫm chắc là người đo… đất!
An ở sạch có nghĩa là chân thật
Văn minh gì rác rưởi vứt ra đường?
Bởi thật tình em thấy cũng dễ thương
Sạch nỗi nhớ và xanh trong mắt biếc
Nhắc nhở nhau kẻo sau này hối tiếc
Rước em về lối xóm chửi anh thôi!

(Bài thơ được đăng trên ÁO TRẮNG số 91)
ĐỖ VĂN QUÍ- http://dovanqui.blogspot.com
Trích tập thơ CƠN MƯA CHIỀU do Nhà xuất bản Văn Nghệ XB năm 2009




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét