Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

KẺ CẮP

Bỗng dưng tôi trở thành kẻ cắp
Vào nhà em hái trôm hoa hồng
Tôi vụng về để em bắt gặp
Xin lỗi hoài mà cũng chẳng xong

Tui “lịch sự” bảo đem gắn lại
Tôi gãi đầu… khó lắm bé ơi!
Xin tha thứ một lần trót dại
Sẽ nhớ ơn công đức biển trời

Em quắt mắt: Thôi đừng lộn xộn
Lỗi phải gì với kẻ cắp hoa?
Không gắn được thì thôi đứng đó
Phạt một ngày nếu cải...tôi la…

Tôi chấp nhận chôn chân xuống đất
Một ngày hay một tháng cũng vừa
Chỉ xin được có em đứng gác
Mắng chửi rồi cho bữa cơm trưa

Và như thế là em độ lượng
Kẻ cắp thành kẻ thắng một “chiêu”
Hoa trước ngõ nhà em vẫn nở
Chẳng cầu xin, cũng có rất nhiều

(Bài thơ được đăng trên Mực Tím số 57)
ĐỖ VĂN QUÍ
Trích tập thơ CƠN MƯA CHIỀU do Nhà xuất bản Văn Nghệ XB năm 2009


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét